Đề bài: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ tìm gặp lại Mị Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó
Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ tìm gặp lại Mị Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó
I. Dàn ý kể lại câu chuyện Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ tìm gặp lại Mị Châu
1. Mở bài
Giới thiệu câu chuyện: Trọng Thủy tìm thấy xác Mị Châu, đem về an táng ở Loa Thành
2. Thân bài
– Trọng Thủy bị chết, hồn tìm đến Long Cung xin gặp Mị Châu
– Mị Châu và Trọng Thủy gặp gỡ:
+ Mị Châu trách móc Trọng Thủy
+ Trọng Thủy giãi bày nỗi lòng, cầu xin Mị Châu tha thứ
+ Mị Châu mủi lòng, thứ tha cho lỗi lầm của Trọng Thủy
3. Kết bài
Hai người trở về dương gian sống cuộc sống bình yên cùng nhân dân.
II. Bài văn mẫu Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ tìm gặp lại Mị Châu
Theo lời giao ước với Mị Châu, Trọng Thủy lần theo dấu những lông ngỗng mà vợ mình rải trên đường tìm đến. Nhưng thật đau lòng, khi đến nơi, chàng chỉ thấy xác Mị Châu lặng lẽ nằm trên vũng máu đỏ tươi. Một thanh gươm nằm bên cạnh, trên đôi mắt của nàng còn đượm những giọt lệ đắng cay. Trọng Thủy khóc than thật nhiều, rồi chàng từ từ ôm xác người vợ yêu quý của mình về ăn táng tại thành Cổ Loa. Sau cái chết của Mị Châu, Trọng Thủy dằn vặt, đau đớn, vừa trách mình lại vừa trách người, càng nghĩ chàng càng xót xa, càng đau chàng càng thương nhớ vợ. Một hôm, khi ra giếng soi mình, chàng thấy dưới mặt nước long lanh có bóng nàng Mị Châu trong đó, vì với theo nàng nên chàng lao đầu xuống giếng mà chết.
Hồn Trọng Thủy tìm đến thủy cung khẩn thiết Long Vương cho chàng gặp lại nàng Mị Châu để bày tỏ tâm sự mình. Thương tình chàng, Long Vương sai người gọi Mị Châu ra cho Trọng Thủy gặp mặt. Mị Châu bước ra, đôi mắt còn đong đầy những ngấn lệ, có lẽ nàng đã chịu đựng những đau đớn tận cùng bởi sự phản bội từ một người mà mình vốn tin yêu. Mị Châu nhìn chàng, tức giận nói:
– Ngươi nghĩ ngươi còn xứng đáng gặp lại ta sao?
Trọng Thủy nhìn người vợ ngày một tiều tụy, chàng xót xa vô cùng, lời nói tức giận của nàng càng khiến chàng đau lòng khôn xiết. Trọng Thủy bật khóc, tiếng khóc thảm thiết vang khắp long cung, ai nghe thấy cũng đều mủi lòng, nghẹn ngào.
Chàng quỳ xuống dưới chân Mị Châu, nghẹn ngào trong tiếng nấc:
– Nàng yêu quý, ta biết tội lỗi của mình không gì bù đắp nổi. Ta biết ta sai rồi, trăm vạn lần ta cầu xin nàng hãy rộng lòng mà thứ tha cho kẻ tội nhân này. Ta lạy nàng, ta van nàng đấy!
Mị Châu lệ rưng rưng, nàng dù cố tỏ ra mạnh mẽ trong lời nói nhưng thực lòng đau đến tận tâm can, bởi tình yêu mà nàng dành cho Trọng Thủy vẫn còn nguyên vẹn như lúc trước.
Nàng nhìn xuống bóng dáng người đang quỳ gối trước mặt mình, bảo:
– Hành động tàn nhẫn của ngươi ư, vì ngươi mà ta chịu cảnh gia đình nát tan, nhân dân ta phải chịu cảnh lầm than mất nước. Ngươi không có gì để giải thích cho những điều ấy?
Trọng Thủy bèn ngậm ngùi mà đáp:
– Nàng biết không, ta cũng đã phải đau khổ khi phải lựa chọn giữa chữ tình và chữ hiếu. Ta yêu nàng là thật, lúc mới qua, ta không nghĩ mình sẽ yêu nàng đến thế, trái tim ta đã vì nàng mà rung động, vì nàng mà khổ đau cũng vì nàng mà hạnh phúc. Nhưng nàng ơi, làm sao ta có thể phụ cha mình, người đã sinh ra ta, nuôi nấng ta nên người được, nàng hãy hiểu cho lòng ta.
Mị Châu lúc này có chút lay động, nhưng vẫn buông lời thân trách:
– Ta đã yêu chàng như thế, lẽ nào chàng không biết. Ta đã tin chàng như thế, lẽ nào chàng không hay. Chàng đã lừa dối lòng tin của ta để hãm hại đất nước ta, gia đình ta. Chàng biết không, lòng ta đau như cắt, từng đêm ta đều oán trách chính mình, vì lỗi lầm của mình mà hại cha, hại nước. Chàng có hiểu thấu nỗi lòng này?.
Trọng Thủy từ từ đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mị Châu mà giãi bày:
Mị Châu nàng ơi, ta có đâu ngờ chiến tranh nghiệt ngã đến như thế. Ta có đâu ngờ rằng hai ta lại phải chia lìa. Vì sự ngu muội của ta mà nhân dân đau khổ, khiến người người đẫm lệ. Ta đáng bị lên án, đáng bị khinh bỉ và oán trách. Nàng ơi, ta là kẻ chiến thắng đấy mà nào có được niềm vui, vinh quang như ta từng nghĩ. Hoá ra, ta là một kẻ thất bại, ta đã phải trả giá bằng cái chết, điều đáng buồn hơn nữa là ta đã mất nàng, nàng đã không còn tin ta. Giờ ta chỉ mong nàng thương mình, xót thương cho số phận này mà tha thứ cho lỗi lầm của ta được không?
Mị Châu nghe những lời tâm can của Trọng Thủy mà vừa giận, vừa thương. Nàng thầm nghĩ suy cho cùng thì Trọng Thủy chàng cũng chỉ là một nạn nhân của chiến tranh phi nghĩa mà thôi. Nàng dang tay ôm Trọng Thủy vào lòng như ngầm đồng tình cho sự tha thứ của mình. Hai người ôm lấy nhau mà khóc, những giọt nước mắt của mừng vui, khổ đau và hạnh phúc hoà làm một.
Sau đó, hai người xin Long Vương được sống lại, mủi lòng trước tình cảm đầy chân tình của Mị Châu- Trọng Thủy mà Long Vương đã bằng lòng. Hai vợ chồng trỏ về nhân gian, sống một cuộc sống hạnh phúc và bình lặng như mọi người.
Trên đây là bài Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ tìm gặp lại Mị Châu. Tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó, để tìm hiểu chi tiết về nội dung, ý nghĩa của truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu- Trọng Thủy, các em có thể tham khảo thêm một số Bài văn hay lớp 10 khác như: Kể lại truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy bằng lời của em với một kết thúc khác, Phân tích bi kịch mất nước và bi kịch tình yêu trong Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ, Phân tích nhân vật An Dương Vương, Cảm nghĩ về truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy.
Bản quyền bài viết thuộc trường Mầm Non Ánh Dương. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận.
Nguồn chia sẻ: Trường Mầm Non Ánh Dương (mamnonanhduongvt.edu.vn)
Source: Mamnonanhduongvt.edu.vn
Category: Giáo dục