Đề bài: Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi
Những bài văn hay lớp 6 hay chủ đề kể một kỉ niệm về thầy cô giáo của em của các bạn học sinh trên khắp mọi miền Tổ quốc được Mầm Non Ánh Dương tổng hợp và biên soạn cho các em tham khảo. Mỗi bài viết lại cho các em thêm một cách nhìn mới, cảm xúc mới về tình cảm thầy trò của các bạn.
This post: Kể một kỉ niệm đẹp về thầy cô giáo mà em nhớ mãi (hay nhất)
Từ những bài văn mẫu kể một kỉ niệm về thầy cô giáo của em của các bạn học sinh lớp 6 kết hợp cùng những bài văn tả cô giáo mà em yêu quý lớp 3, hi vọng các em không chỉ biết phát triển tình cảm mà còn biết cách sử dụng khéo léo các biện pháp nghệ thuật được học trong phần ngữ văn 6.
Văn mẫu Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi
Kể một kỉ niệm về thầy (cô) giáo dạy lớp 1 của em (1)
Nếu có ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?” Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.
Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
– Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.
Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:
– Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:
– Thăng em, em có chuyện gì thế?
Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:
– Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em…
– Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?
Em bật khóc:
– Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ.
Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:
– Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.
Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.
Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.
Thầy cô luôn là người bao dung với học trò nhất
Từ bài văn mẫu này, các em có thể tham khảo thêm những bài viết Kể một kỷ niệm về thầy giáo hoặc cô giáo của em lớp 5 hay Kể lại kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo của em lớp 5, để từ đó sử dụng thêm các biện pháp nghệ thuật được học trong chương trình ngữ văn 6, áp dụng vào các bài viết sau.
Kể về kỉ niệm với thầy cô giáo lớp 1 làm em nhớ mãi (2)
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không… Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào… Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
– Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
– Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng…Tôi oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn… Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua…
Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
– Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi rẻ…
Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về một người có tấm lòng bao dung cao cả.
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo của em qua đó thể hiện lòng biết ơn của em với thầy cô
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: “Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!” Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Cô luôn quan tâm, tận tình chỉ dạy cho từng bạn
Kể kỉ niệm đẹp về thầy cô giáo lớp 5
Gia đình em theo bố chuyển ra thị xã được hơn một năm. Hôm nay, em mới có dịp về thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo chủ nhiệm lớp 5A mà em rất quý mến. Em khoanh tay lễ phép chào cô. Cô mỉm cười kéo tay em ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô ân cần hỏi thăm tình hình học tập và sinh hoạt của em. Gặp cô, em mừng lắm. Bao nhiêu kỉ niệm tốt đẹp về cô lại trỗi dậy trong kí ức em …
Hồi ấy, quê em còn nghèo. Đường làng lồi lõm, quanh co. Sau mỗi cơn mưa, đất nhão thành bùn dính bết vào chân, đi lại rất khó khăn. Dân làng làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng, quanh năm vất vả. Trẻ em phải phụ giúp cha mẹ những việc nhỏ như chăn trâu, cắt cỏ, dọn dẹp nhà cửa …
Sáng sáng, em đi học cùng bạn Lâm. Nhà bạn ấy cách nhà em một xóm. Hôm đó, chờ mãi không thấy Lâm đến rủ, em đành tới trường một mình.
Suốt mấy ngày mưa phùn lây rây, không khí ướt và lạnh. Bầu trời xám xịt, mặt trời bị che khuất sau những đám mây dày sũng nước. Đến lớp, em thấy bạn nào cũng co ro vì lạnh, chân tay, quần áo lem nhem bùn đất. Cô Nga nhìn chúng em với ánh mắt ái ngại và thương cảm. Cô khen chúng em chịu khó, chăm học rồi cô bắt đầu giảng bài như thường lệ. Chúng em say mê nghe, quên cả trời đang mưa lạnh.
Giờ chơi, các bạn ùa ra hành lang, túm năm tụm ba chuyện trò vui vẻ. Em nhớ tới Lâm và định bụng tan học sẽ đến thăm xem bạn ấy vì sao mà nghỉ học.
Buổi trưa, ăn cơm xong, nghĩ tới đoạn đường đến nhà Lâm, em ngại quá. Em chui tọt vào chăn rồi ngủ quên mất. Mãi đến tối, em lấy hết can đảm dấn bước trên con đường trơn trượt để đến nhà Lâm. Em ngạc nhiên khi thấy bên ngọn đèn dầu, cô Nga đang hướng dẫn Lâm làm toán. Lâm quàng chiếc khăn kín cổ, mặt đỏ bừng như người đang sốt. Nhìn cảnh ấy, lòng em xao xuyến. Em thương Lâm và cô giáo bao nhiêu thì lại tự trách mình bấy nhiêu. Lẽ ra tan học, em phải đến với Lâm ngay để giúp bạn ấy chép bài, làm bài mới đúng. Em thật có lỗi.
Dường như nhận ra vẻ bối rối của em, cô Nga tươi cười bảo: “Đạt tới thăm Lâm đấy ư? Tốt lắm! Cô và hai em cùng giải mấy bài toán khó này nhé!”. Thế rồi cô lại hướng dẫn cặn kẽ cho tới lúc bạn Lâm tự làm được bài.
Mẹ Lâm nói với em: “Hôm qua, Lâm ra đồng giúp bác nhổ cỏ lúa suốt buổi chiều nên bị cảm. Đêm nó sốt cao quá nên sáng nay phải nghỉ học. Nó mong cháu mãi đấy!”. Nghe bác nói, em càng ân hận, trách mình sao quá vô tình.
Chín giờ khuya, cô cùng em trở về trên con đường lầy lội. Cô dặn em: “Nếu mai Lâm chưa đi học được thì Đạt tới chép bài cho Lâm nhé! Bạn bè phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, em ạ!”. Em tần ngần đứng nhìn theo ánh đèn trong tay cô xa dần mà lòng dâng lên niềm kính phục và quý mến vô hạn.
Hơn một năm sống và học tập trong ngôi trường mới, em luôn nhớ đến những ngày thơ ấu dưới mái trường làng với bao kỉ niệm khó quên về thầy cô và bạn bè thân yêu. Mái trường nơi quê nghèo nhưng ấm áp tình người.
Kể kỉ niệm đáng nhớ của em và thầy cô giáo
Thầy cô không chỉ đơn thuần là những người cung cấp tri thức mà còn là người dạy mỗi học trò cách sống, người tiếp thêm động lực để mỗi học trò cố gắng. Động lực ấy đôi khi chỉ đơn giản là niềm tin. Nhờ sự tin tưởng của một người thầy mà em đã thay đổi chính mình.
Khi còn học tiểu học em là một cậu bé nghịch ngợm, ham chơi. Có một thời gian em chỉ thích chơi các trò chơi điện tử, không chú tâm vào việc học hành. Bố mẹ em rất lo lắng, thường xuyên nhắc nhở nhưng vẫn cảm thấy chán nản, không hề có động lực học tập chút nào. Một thời gian sau, em học cấp một, kì thi tuyển sinh lên cấp hai cũng bắt đầu. Bố mẹ vẫn muốn em vào học tại một trường học có chất lượng giảng dạy tốt nhất trong huyện. Em tự nhận thấy với năng lực của mình rất ít khả năng có thể đỗ được vào trường đó.
Thật may mắn lúc đi thi em vẫn tạm làm được một số bài. Em đã vào được trường nhưng vì điểm thấp hơn nhiều so với các bạn nên em học ở lớp cuối cùng của khối đó là lớp 6A7, còn những bạn điểm cao sẽ được học ở lớp 6A1. Nhờ có môi trường học tập tốt, em đã bớt ham chơi hơn và tập trung học tập. Khi học lên cấp hai có một môn học mới là môn Vật lí, em cực kì thích môn học ấy. Cô Hương dạy môn Vật lí luôn khen em có tố chất thông minh, cần cố gắng phát huy. Em cũng thấy tin tưởng vào khả năng của mình hơn.
Sau một năm học lớp 6, nhà trường em tổ chức ba lần kiểm tra khảo sát lại chất lượng học sinh và xếp lại lớp cho phù hợp với năng lực mỗi bạn. Em luôn tự ti vì trước kia mình từng học kém nên không bao giờ nghĩ mình sẽ được chuyển lên các lớp có trình độ tốt hơn. Thế nhưng trước kì thi đã có một người tạo động lực để em cố gắng nhiều hơn. Người đó chính là thầy Điệp thầy giáo dạy Vật lí ở trường em.
Trước kì thi hai tuần, cô Hương có cho chúng em làm riêng một bài khảo sát nhỏ để kiểm tra năng lực của mỗi bạn, từ đó cô có thể hướng dẫn thêm về phần các bạn còn chưa hiểu rõ. Trong bài khảo sát đó em làm tương đối tốt. Một hôm trong giờ ra chơi, thầy Điệp đến trước cửa lớp em để tìm gặp em. Lúc đó em thắc mắc lắm: “Tại sao thầy lại biết tên mình trong khi thầy chưa dạy mình bao giờ. Mà mình cũng có gây ra lỗi gì trong tuần đâu nhỉ?”. Bước đến cửa lớp em lễ phép:
– Em chào thầy ạ? Thầy tìm em có việc gì hả thầy?
Thầy cười rất tươi hỏi lại em:
– Em là Khánh đúng không? Thầy chỉ muốn gặp em để nói chuyện một chút thôi. Thầy vừa được xem tập bài khảo sát mà cô Hương cho lớp 6A7 làm, bài của em là bài đạt điểm cao nhất lớp. Thầy thấy rất ấn tượng vì em có cách làm bài thông minh và sáng tạo đấy!
Nghe thầy nói vậy em thực sự rất vui mừng, không ngờ bài làm của mình lại được đánh giá cao như vậy. Em cảm ơn thầy cô rối rít. Thầy chỉ gật đầu rồi nhìn em cười. Tiếng trống vào lớp vang lên, thầy phải đi dạy trong tiết tới, trước khi đi thầy lại dặn:
– Em là một cậu bé rất có năng lực, thầy cũng đã nghe cô Hương nhận xét về em rất tốt. Trong tháng tới trường sẽ tổ chức thi khảo sát cả khối lớp 6, thầy hi vọng em sẽ cố gắng làm hết khả năng của mình. Cố lên em nhé!
Em chỉ biết gật đầu rồi đứng ngẩn người ở hành lang nhìn thầy bước đi. Thật không thể tin được, thầy chưa dạy em bao giờ mà thầy đánh giá cao và tin tưởng vào khả năng của em như vậy. Thậm chí thầy còn trực tiếp đến động viên mình nữa chứ. Sau lần gặp thầy, em cảm thấy mình cần cố gắng hết sức để không phụ sự tin tưởng của thầy cô.
Em đã ôn thi thật chăm chỉ, qua ba lần khảo sát, em đã được vào học chính thức ở lớp 7A1. Em thầm cảm ơn thầy cô rất nhiều, đặc biệt là thầy Điệp người đã đặt niềm tin vào em. Cũng thật trùng hợp đến năm lớp 7 thầy là người dạy môn Vật lí lớp em. Từ ngày học ở lớp mới em đã học thật chăm chỉ.
Đến bây giờ em vẫn luôn biết ơn sự dạy dỗ và tin tưởng của thầy. Em hứa sẽ học tập thật chăm chỉ để không phụ sự tin tưởng của thầy.
Đề bài Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi lớp 6 trên được Mầm Non Ánh Dương tổng hợp 5 bài văn mẫu nhằm giúp các em học sinh hình dung được cách làm bài, mạch cảm xúc, cách sắp xếp câu chuyện để có được một bài văn kể chuyện hay, mạch lạc và hấp dẫn.
Tuyển tập văn mẫu Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi lớp 6, những kỉ niệm đẹp về thầy cô giáo được các bạn học sinh kể lại đầy sinh động, ý nghĩa được Mầm Non Ánh Dương tổng hợp trọn bộ dưới đây
Bản quyền bài viết thuộc trường Mầm Non Ánh Dương. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận.
Nguồn chia sẻ: Trường Mầm Non Ánh Dương (mamnonanhduongvt.edu.vn)
Source: Mamnonanhduongvt.edu.vn
Category: Giáo dục