Giáo dục

Kể một câu chuyện có tác dụng giáo dục với các bạn trẻ ngày nay

Đề bài: Kể một câu chuyện có tác dụng giáo dục với các bạn trẻ ngày nay

ke mot cau chuyen co tac dung giao duc voi cac ban tre ngay nay

This post: Kể một câu chuyện có tác dụng giáo dục với các bạn trẻ ngày nay

 

Bài làm:

Có lẽ đối với mỗi một con người, ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong cuộc sống của mình. Đó là những kỷ niệm đem lại cho chúng ta nhiều điều nhận thức mới, hay là những kỷ niệm chứa đựng ý nghĩa sâu xa của mỗi cá nhân. Kỷ niệm của tôi thì thuộc vào loại thứ nhất, đó là một câu chuyện đã đem lại cho tôi bài học nhớ đời về sự tôn trọng đối với người khác, cũng là bài học về cách ứng xử trên mạng xã hội, mà tôi muốn kể cho các bạn cùng nghe, để các bạn không bao giờ phạm sai lầm như tôi.

Số là tôi có một trang Facebook cá nhân, giống như tất cả các bạn, hầu như ai cũng có một trang riêng như thế, nhất là khi chúng ta đang ở tuổi học sinh, lứa tuổi thích giao lưu, vui đùa và thể hiện mình, thì các trang mạng xã hội quả là nơi rất thích hợp để tìm niềm vui trong cuộc “sống ảo”- như cách mẹ tôi thường lắc đầu nhận xét về facebook. Điều quan trọng nhất là trang cá nhân của tôi đã có hơn một nghìn người theo dõi, có lẽ do tôi không đến nỗi xấu trai, thậm chí được xếp vào hàng “hot boy”, theo cách gọi ngày nay. Tôi cũng có gu thẩm mỹ khá tốt, ăn mặc thời thượng và bắt mắt. Chính vì thế, tôi vẫn ngầm tự hào về bản thân, và về trang facebook của mình. Dù có là “sống ảo” thì niềm vui của tôi cũng là rất thật!

Cho đến khi tôi giận Thanh, đứa bạn gái học chung lớp của mình. Chỉ vì Thanh chê bai cái ảnh tự sướng mới nhất của tôi trên trang cá nhân, cho rằng: “Mặc cái áo sao mà “lúa” thế, đã vậy, mỏ còn nhọn, mặt thì đơ, vậy mà cũng được trăm “like”. Thật không hiểu nổi”. Thanh vừa nói, vừa cười, ý là trêu tôi cho vui, nhưng lũ bạn trong lớp hùa theo, chê bai không ngớt, rồi còn lên mạng, bình luận những câu ác ý khiến cho tôi tức giận không thể tả. Tối đó, tôi nghiến răng suy nghĩ cách trả đũa Thanh, sao cho nó không ngẩng đầu lên được, mới hả cơn giận của tôi. Tự nhiên, nó bôi tro trét trấu lên mặt tôi trước cả lớp, và cả bao nhiêu người vẫn hâm mộ “hot boy”, thì làm sao tôi có thể nuốt trôi cục tức. Nghĩ sao, làm vậy, cả buổi tối, tôi hì hục ghép ảnh của Thanh vào ảnh một cô gái ăn mặc hở hang mà tôi lấy ở trên mạng xuống. Tôi biết nhỏ này sợ nhất tai tiếng, nên ghép ảnh thế này, nó sẽ biết tay tôi, “cho mày hối không kịp nè con”- Tôi nghĩ hả hê sau khi đăng tấm ảnh lên trang cá nhân của mình, để ở chế độ công khai, cho ai cũng có thể xem và bình luận về tấm ảnh. Rất nhanh sau đó, tấm ảnh đã có rất nhiều người vào xem và bày tỏ cảm xúc: thích, phẫn nộ, cười ha ha, buồn… Và những câu bình luận khi thì phê phán, khi thì chê bài, khi thì cười cợt xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Nào là “Nữ sinh trung học hư quá”, “Cô học sinh này bạo dạn nhỉ”, “Cho biết số điện thoại nào”…

Ngay buổi tối hôm đó, Thanh gọi điện cho tôi khóc nức nở, khiến tôi hoảng hồn, Thanh bảo: “Cậu mà không gỡ ngay tấm ảnh đó, tui chết cho cậu coi”. Tôi sợ tái người, xóa ngay tấm ảnh đó. Nhưng điều mà tôi không ngờ là tấm ảnh đó được dân mạng chộp lấy, đăng ở nhiều nhóm khác nhau, tốc độ lan truyền khủng khiếp, khiến tôi bất lực, không còn biết làm thế nào. Suốt đêm, tôi thao thức không ngủ được, thầm trách mình ngu dại, vì nghĩ cho cùng, Thanh vẫn là đứa bạn tốt của tôi, và tôi không bao giờ muốn có những chuyện xấu xảy ra cho nó. Ý định trả đũa ban đầu của tôi bây giờ biến thành nỗi lo cháy lòng, khi tôi cảm nhận được sự uất ức của Thanh. Tôi thiếp đi trong lo âu…

“Dậy, dậy đi học nè con! Trễ rồi”- tiếng mẹ tôi thúc giục khiến tôi choàng dậy, trên đường đến lớp, tôi cứ như người mất hồn.Vào lớp,tôi thấy cô giáo chủ nhiệm đã đứng trong lớp, xung quanh là các bạn của tôi.Tất cả mọi người đều nghiêm nghị nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc. Tôi lắp bắp hỏi: “Việc gì ạ? Có việc gì thế ạ ?”. Nhỏ Hòa, lớp trưởng tiến đến trước mặt tôi và chỉ vào mặt tôi và bảo: “Thanh chết rồi, bạn biết chưa? Cậu ấy chết vì sự vu khống của bạn. Bạn thật độc ác”. Những âm thanh đó vỡ ra trong tai tôi. Tôi trân trối nhìn nhỏ Hòa, không nói được tiếng nào với nó, rồi tôi thét lên mà không thốt ra được chữ nào: “Không… không…”.

Tiếng ú ớ của tôi đã khiến mẹ tôi từ dưới bếp chạy lên, vội gọi tôi dậy.Thì ra tôi đang nằm mơ, một cơn ác mộng đáng sợ mà tôi vừa được thức tỉnh.Hôm nay là chủ nhật, có phải đến trường đâu.Tôi lấy điện thoại, run run bấm số rồi gọi cho Thanh, cầu mong nó bắt máy điện thoại.Những hồi chuông dài vang lên khiến tôi sốt ruột. Rồi tôi mừng muốn khóc khi nghe giọng Thanh trong điện thoại, dù giọng nói của nó lạnh tanh, không chút cảm tình với tôi: “Ông còn muốn nói gì?”. Tôi lắp bắp nói cho nó biết tôi đã xóa tấm ảnh chết tiệt kia rồi, nhưng mà trên mạng vẫn có đứa lấy đăng chỗ khác, tôi xin lỗi nó, van vỉ nó tha thứ, do tôi lỡ dại, tôi xin nó bình tĩnh vì bạn bè ai cũng hiểu Thanh là đứa đàng hoàng, đứng đắn nhất thế giới này, thậm chí tôi còn khóc trong điện thoại. Chắc con Thanh thấy tôi đáng thương quá, nên giọng nó bớt lạnh lùng, nó bảo: “Ông rút ra được bài học chưa? Mạng xã hội là nơi phức tạp nhất, ông mà không cẩn thận thì sẽ hại mình, hại người, hậu quả khôn lường.Mà sao ông bảo tôi đừng chết, tôi có điên mới chết vì ba cái tầm phào trên mạng nhá.Tôi chỉ cảnh cáo ông, để ông rút ra kinh nghiệm cho mình, đừng kiêu kỳ, hời hợt, mà phạm sai lầm. Ông hiểu chưa?”.

Tất nhiên là tôi hiểu, và hiểu sâu sắc từ câu chuyện mà mình đã trải qua đó.May thay là những tin đồn và chuyện phiền phức quanh tấm ảnh ghép mà tôi tạo ra ấy dần dần trôi vào dĩ vãng.Thanh thì đã tha lỗi cho tôi, có lẽ vì nó thấy tôi hối cải thật lòng. Từ dạo ấy đến nay, khi đăng bất cứ cái gì lên mạng xã hội, tôi đều suy nghĩ rất lâu, xem nó có đem lại tác hại cho ai không, và có thể để lại hậu quả gì chăng…

Thế đó các bạn, mạng xã hội là con dao hai lưỡi. Nó đem lại cho ta sự tiện lợi và cả niềm vui, nhưng nó cũng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Bạn hãy quan tâm đến tốc độ lan truyền của nó, và cả nạn “ném đá” tập thể bất chấp đúng sai. Hãy luôn trân trọng người khác, và đừng bao giờ sử dụng mạng xã hội để chà đạp bất cứ ai, cũng như không thể đem thông tin sai sự thật lên đó. Vì một ngày nào đó, hậu quả xảy ra quá lớn lao, mà ngay cả bản thân bạn cũng không thể cứu vãn được, thì bạn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, và quan trọng hơn là chịu trách nhiệm trước lương tâm của chính bạn.

Có rất nhiều những bài văn tự sự hay và ý nghĩa, ngoài bài làm văn Kể một câu chuyện có tác dụng giáo dục với các bạn trẻ ngày nay, học sinh và giáo viên tham khảo thêm các bài làm văn mẫu khác như Kể về một người có ý chí nghị lực mà em biết hoặc được nghe kể, Kể về một người lao động trí óc, Kể về một tấm gương tốt trong học tập Kể lại một câu chuyện sâu sắc về gia đình, Kể về một người lao động

Bản quyền bài viết thuộc trường Mầm Non Ánh Dương. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận.
Nguồn chia sẻ: Trường Mầm Non Ánh Dương (mamnonanhduongvt.edu.vn)

Source: Mamnonanhduongvt.edu.vn
Category: Giáo dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button