Giáo dục

Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm

Đề bài: Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm

hinh anh nguoi me trong bai tho khuc hat ru nhung em be lon tren lung me cua nguyen khoa diem

This post: Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm

Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm

I. Dàn ý Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm

1. Mở bài

Giới thiệu về bài thơ và hình ảnh người mẹ trong bài thơ.

2. Thân bài

a. Hình ảnh mẹ trong sinh hoạt thường ngày:
– Mẹ giã gạo nuôi con, nuôi gia đình, nuôi bộ đội
– Nhịp chày theo giấc ngủ em
→ Ở hậu phương mẹ vẫn miệt mài lao động sản xuất phục vụ tiền tuyến

b. Hình ảnh mẹ trong lao động, trong sản xuất
– Mẹ tỉa bắp trên núi Ka-lưi công việc vất vả bởi nắng gió núi rừng
– Mẹ khó nhọc là thế nhưng vì em mẹ đâu quản ngại, vì cách mạng mẹ đâu sá gì
– Em là mặt trời, là nguồn năng lượng để mẹ vững tin làm việc

c. Hình ảnh mẹ trên chiến trường:
– Mẹ vào tiền tuyến: mẹ đạp rừng, rời suối, chuyển lán → công việc đầy nguy hiểm, gian khó gấp trăm lần.
– Mẹ dũng cảm rời quê hương đói khổ để vào mặt trận

d. Mẹ và tình yêu con vô bờ:
– Luôn bên con trên mọi mặt trận
– Con là nguồn sống lớn lao của mẹ
– Niềm mong ước con lớn lên, khỏe mạnh, trưởng thành và tự do–> gửi gắm qua lời ru
=> Hình ảnh mẹ đầy dũng cảm và giàu yêu thương, là đại diện tiêu biểu cho bao người mẹ Việt Nam thời chống Mỹ. Tình yêu con hòa trong tình yêu đất nước, yêu quê hương mình.

3. Kết bài

Tác giả đã dùng hồn thơ, lời thơ của mình để ngợi cả những vẻ đẹp của người mẹ .

II. Bài văn mẫu Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm

Nguyễn Khoa Điềm – một nhà thơ có phong cách viết bình dị, tự nhiên và giàu cảm xúc. Một trong số những bài thơ tiêu biểu của ông phải kể đến “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ”. Bài thơ không chỉ thành công về mặt nghệ thuật mà còn thành công trong việc khắc hoạ hình ảnh người mẹ miền núi Tà- ôi đầy đẹp đẽ. Một người mẹ với tình thương con vô bờ bến và tình yêu ấy hòa trong tình yêu quê hương, yêu đất nước mình.

Hình ảnh người mẹ qua mỗi khúc ru hiện lên thật bình dị. Dù làm gì, dù ở bất cứ nơi đâu, dù là khi nào thì mẹ vẫn thế, vẫn trao trọn sự yêu thương mình nơi con. Trong khúc ru đầu tiên, ta thấy bóng dáng mẹ trong cuộc sống thường ngày:

“Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng
Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội
Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng
Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi
Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối
Lưng đưa nôi và tim hát thành lời”.

Hàng ngày, khi em còn chìm sâu trong giấc ngủ cũng là lúc mẹ tranh thủ giã gạo. Từng hạt gạo trắng ngần qua bàn tay mẹ giã không chỉ phục vụ cho bữa ăn con, bữa cơm của gia đình mà còn phục vụ cho bộ đội nơi tuyền tuyến. Những vất vả mà mẹ làm không chỉ vì con yêu mà còn vì đất nước, công việc giã gạo tuy bình dị đấy, tuy chẳng phải to lớn gì nhưng nó có ý nghĩa biết bao khi chiến trường lương thực đang cạn, khi người lính đang phải nhịn cơm từng bữa. Ở hậu phương, mẹ vẫn góp sức mình cho chiến thắng mai này. Và dường như em cũng cảm nhận được những vất vả nơi mẹ qua từng giọt mồ hôi nóng rơi trên má mà em ngủ ngoan hơn. Em ngủ ngoan cũng là giúp mẹ, cũng là cùng mẹ sẻ chia, gánh vác trách nhiệm của mình đối với đất nước, cho dân tộc.

Khúc hát ru thứ hai, một lần nữa ta lại thấy người mẹ ấy thật đẹp đẽ trong lao động, sản xuất. Từng khoảnh đất trống, từng mảnh nương hoang mẹ đều tận dụng gieo trồng mang lại nguồn lương thực cho chiến trận. Mẹ làm việc miệt mài chẳng ngại nắng gió để tăng gia sản xuất nuôi làng đói, nuôi bộ đội:

“Mẹ đang trỉa bắp trên núi Ka-lưi
Lưng núi thì to, mà lưng mẹ nhỏ
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi,
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng.”

Núi rừng mênh mang rộng lớn, bóng lưng núi bao la bạt ngàn, mẹ cõng em trên lưng gầy bé. Sự tương phản ấy khiến ta không khỏi thương mẹ, xót xa và cảm phục mẹ làm chủ trước đất trời, biết bao vất vả, bao khó nhọc mẹ chẳng ngần ngại. Có em, mẹ vẫn luôn kiêu hãnh, vì em, vì sự nghiệp cách mạng mẹ có thể chịu được mọi gian khổ, hi sinh. Ánh mặt trời của thiên nhiên mang lại sự sống, mang lại nguồn ánh sáng cho cỏ cây tươi tốt, cho bắp vàng đều hạt, ánh mặt trời của mẹ là em trong đó, có em mẹ có thêm động lực để cố gắng, để lao động, em chính là nguồn năng lượng xua tan những mệt mỏi, nhọc nhằn nơi mẹ.

Và mẹ đâu chỉ bên em trong lao động, trong sản xuất, mẹ còn bên em trong chiến trận. Mẹ đâu chỉ là hậu phương vững chắc, mẹ còn ra tuyền tuyến đánh giặc cứu nước:

” Mẹ đang chuyển lán, mẹ đi đạp rừng.
Thằng Mỹ đuổi ta phải rời con suối
Anh trai cầm súng, chị gái cầm chông,
Mẹ địu em đi để dành trận cuối.
Từ trên lưng mẹ em đến chiến trường,
Từ trong đói khổ em vào Trường Sơn.”

Chiến trận đất nước ngày một khó khăn hơn, kháng chiến ác liệt hơn rất nhiều. Giờ đây ai ai cũng là chiến sĩ, anh trai cầm súng, chị gái cầm chông đều đứng lên giết giặc. Mẹ cũng không nằm ngoài tinh thần ấy, dũng cảm vượt rừng chuyển lán, đạp rừng, rời suối, phá tan quân thù quyết giành trận cuối. Con cũng cùng mẹ đồng hành trên mọi mặt trận, dũng cảm rời làng quê vào chiến đấu, mong một ngày đất nước giải phóng an vui.

Và trên tất cả, người mẹ anh hùng ấy còn có một trái tim yêu con dạt dào. Trong mỗi lời ru, mẹ đều ước mong, trông chờ con khôn lớn, trưởng thành, giúp làng, cứu nước.

“Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều
Mai sau con lớn phát mười Ka-lưi…”

” Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ,
Mai sau con lớn làm người Tự Do…”

Những giấc mơ con gói trọn niềm mong ước của mẹ. Rồi mai này còn sẽ sống thật trọn vẹn trên đất nước mình, một đất nước tự do, độc lập và giàu mạnh.

Hình ảnh người mẹ Tà- ôi là đại diện tiêu biểu cho bao người mẹ anh hùng trong kháng chiến nói riêng và bao người phụ nữ Việt Nam nói chung. Họ lúc nào cũng yêu thương con cái, họ giàu đức hy sinh, cần mẫn, nhân hậu và khi cần họ cũng rất kiên quyết, dũng cảm. Đó là những phẩm chất thật đáng trân trọng mà Nguyễn Khoa Điềm đã dùng lời thơ của mình để ca ngợi vẻ đẹp ấy.

——————-HẾT——————-

Hình ảnh người mẹ Tà-ôi hiện lên trong trang thơ Nguyễn Khoa Điềm với những phẩm chất thật đẹp, thật đáng trân trọng. Tìm hiểu chi tiết về những người mẹ dân tộc thương con, yêu nước ấy, bên cạnh bài Hình ảnh người mẹ trong bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm, các em có thể tham khảo thêm: Phân tích bài thơ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ, Phân tích hình ảnh người mẹ Tà-ôi trong bài thơ Khúc hát ru những em bé trên lưng mẹ, Bình giảng đoạn thơ thứ hai trong bài Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ, Cảm nghĩ về bài Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ

Bản quyền bài viết thuộc trường Mầm Non Ánh Dương. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận.
Nguồn chia sẻ: Trường Mầm Non Ánh Dương (mamnonanhduongvt.edu.vn)

Source: Mamnonanhduongvt.edu.vn
Category: Giáo dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button