Em hãy kể lại lời tâm sự của cây bàng (hoặc cây phượng) non bị lũ trẻ bẻ cành lá
This post: Em hãy kể lại lời tâm sự của cây bàng (hoặc cây phượng) non bị lũ trẻ bẻ cành lá
Bài làm:
Tôi mới được mang về đây. Ngày đầu tôi vô cùng lạ lẫm với cảnh vật xung quanh. Tôi được một bác bảo vệ rào cọc tre xung quanh, tưới nước và làm đất cho tôi. Nhìn những giọt mồ hôi trên khuôn mặt bác, tôi hứa sẽ cố gắng sống sao cho thật tốt để không phụ lòng bác.
Đó là ngày đầu tiên tôi đến. Nhưng chỉ được có hai ngày trước khi lũ trẻ phát hiện ra tôi là một cây bàng mới. Vì còn non nên tôi chưa cao lắm, chỉ đến ngang vai lũ trẻ. Thân tôi cũng chưa được cứng cáp và chắc chắn. Mỗi khi bị những chị gió trêu chọc, tôi cũng đung đưa và lắc lư theo những điệu nhạc của các chị. Cành lá của tôi chưa xoè rộng thành tán mà chỉ lơ thơ vài lá và những mầm non nhú lên. Chắc chắn khi lớn tôi sẽ chắc khỏe, tán lá xòa bóng mát cả một khoảng sân. Nhưng giấc mơ đó của tôi lập bị dập tắt khi nghe thấy tiếng reo hò của lũ trẻ. Bọn trẻ thì thích thú khi phát hiện ra tôi và chạy ngay đến gần tôi. Còn tôi thì sợ chết khiếp. Tôi lo không biết chúng sẽ làm gì tôi. Tôi đoán đâu có sai, chúng chạy đến và ra sức thi nhau lay tôi, thậm chí chúng còn thách đố nhau xem ai có thể nhỏ bật được cái thân còm nhom của tôi. Vô cùng đau đớn, thân tôi oằn xuống mà chẳng thể cầu cứu ai. Tôi thầm cầu nguyện có ai đó sẽ đến giúp tôi. Nhưng sự chờ đợi của tôi là vô vọng. Đu đẩy, lắc lư tôi mãi, bọn trẻ cũng chán. Còn tôi thì đau hết cả mình mẩy. Tôi cứ nghĩ bọn trẻ sẽ dừng lại. Nhưng chúng lại nghĩ ngay ra trò chơi mới mà chẳng bắt tôi phải chờ lâu. Chúng bẻ cành và vặt lá của tôi. Nhìn những chiếc lá xanh non bị vặt rơi xuống đất, tôi ứa nhựa ra. Tôi khóc nức nở. Mỗi chiếc lá xanh mượt là bao công sức của tôi nuôi dưỡng. Vậy mà lũ trẻ cứ lần lượt vặt hết chiếc lá này đến chiếc lá khác. Những chiếc lá xanh rời khỏi cành rơi xuống đất, lại bị lũ trẻ giẫm nát mà lòng tôi quặn đau. Tôi thấy lũ trẻ thật độc ác. Không dừng ở đấy, chúng còn bẻ cành của tôi. Tôi không biết mình có sống nổi qua trận này không. Tôi đang đẹp đẽ là thế bỗng giờ chỉ còn là một cái cây xơ xác, cành lá gãy hết. Chỉ thêm một trận đùa nghịch nữa thôi là tôi sẽ đổ gục xuống mất. May thay, vị cứu tinh của tôi đã đến. Bác quát lũ trẻ. Nhưng bác không đánh mắng chúng, bác chỉ giảng giải cho chúng biết việc chúng làm là sai.
Khi bị lũ trẻ bẻ cành, mỗi chiếc lá rơi xuống, mỗi chiếc cành bị bẻ thì lòng tôi lại đau xót vô cùng. Tôi đã nói với mình, tôi sẽ không bao giờ thèm tỏa bóng mát che cho lũ trẻ khỏi nắng. Tôi cũng không lọc sạch bầu không khí cho chúng nữa. Tôi ghét chúng. Tôi căm thù chúng.
Nhưng khi thấy lũ trẻ hối lỗi thì tôi cũng hết giận. Dù chúng đã làm tôi đau nhưng nếu chúng biết nhận lỗi, không làm việc sai nữa thì tôi (dù có đau một chút) cũng vui.
Tôi tin lũ trẻ này chỉ vì đùa nghịch, mải vui. Tôi tin chúng sẽ thay đổi. Và chúng đã không phụ lòng tin của tôi. Từ sau hôm đó, chúng chăm sóc tôi rất cẩn thận. Các vết thương của tôi lành dần. Tôi quên chuyện cũ, kết thân cùng bọn trẻ và vui vẻ thực hiện chức năng của mình – toả bóng mát và lọc sạch bầu không khí.
Như vậy chúng tôi đã gợi ý Em hãy kể lại lời tâm sự của cây bàng (hoặc cây phượng) non bị lũ trẻ bẻ cành lá bài tiếp theo, các em chuẩn bị cho phần Kể lại chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em và cùng với phần Kể chuyện Sơn Tinh, Thủy Tinh bằng lời văn của em để có thể hiểu rõ hơn về nội dung này.
Bản quyền bài viết thuộc trường Mầm Non Ánh Dương. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận.
Nguồn chia sẻ: Trường Mầm Non Ánh Dương (mamnonanhduongvt.edu.vn)
Source: Mamnonanhduongvt.edu.vn
Category: Giáo dục